- không, chỉ đi học ôn ban thì mới phải về muộn thôi.
Nhỏ gật đầu như đã hiểu rồi ngồi xuống cạnh tôi. Hương sen trong hồ thơm ngát cả một vùng, nhỏ khoan khoái hít hà một hơi đầy hương thơm. Bộ đồ nhỏ mặc hôm nay vẫn thế, vẫn là quần áo bà ba bằng lụa tắng một cách tinh khôi.
- Nhà cậu có những ai hả Khanh?
- Nhà tôi thì có bố, mẹ và tôi là con một.
- Ồ, thế cũng giống tôi rồi – nhỏ cười.
Ngồi nói chuyện thêm một lát với nhỏ, tôi thấy Trang Hạ là người khá thú vị nhưng lại có gì đó vô cùng cô đơn và thầm kín. Thì ra nhỏ ta ngày xưa rất quậy và còn lười học nữa chứ, bị bố mẹ phạt suốt. Chả bù cho tôi tí nào, từ nhỏ tôi đã rất ngoan ngoãn cho nên toàn bị nhận xét là “yểu điệu thục nữ” thôi, nghĩ lại mà tức không chịu được!! Còn nói về nhỏ Hạ kia, với tính cách đó thì có lí do gì khiến nhỏ ta chịu ngồi đây nghe tụng kinh niệm Phật được nhỉ? Đây là lần đầu tiên tôi thấy tò mò đến thế về cuộc đời người khác. Tôi nghĩ cả đời này chỉ cần gắn liền với mấy phép toán hay những chiếc cọ là đủ rồi, cuộc sống thì ai mà chả như ai. Nhưng thật không ngờ hôm nay Trang Hạ đã cho tôi thấy là mình nhầm! Đến lúc phải về, tôi cười thật tươi tạm biệt nhỏ rồi hứa lần sau lại ghé qua chơi.
Vậy là từ đó trở đi, tôi và Trang Hạ đã dần trở nên thân thiết như những người bạn thực sự. Đôi lúc nói về một vấn đề nào đó, thật không ngờ tôi và nhỏ luôn có cùng ý nghĩ như kiểu “hai anh em chuối” ấy! Đâm ra, mỗi lúc cả hai đều nói cùng lúc câu gì trùng lặp là lại ngồi cười phá lên khanh khách. Có lần tôi đi đến đã thấy nhỏ ngồi dợi tôi ở tảng đá lớn cạnh hồ sen, chơi đùa cùng một đàn bướm trắng. Nhỏ bảo rất thích bướm trắng dù chẳng biết vì sao. Tôi lên ý định bắt một con để vào lọ thuỷ tinh cho nhỏ ngắm chán chê luôn thì ai ngờ lại bị ăn mắng te tua…. Trang Hạ cho rằng, tuy bướm rất nhỏ bé nhưng nó cũng có những cảm xúc riêng của mình, con người còn mong muốn được tự do thì sao lại đi bắt nhốt các con vật khác?? Nghĩ lại thật đúng là mình dại dột!
Nguồn : KhoTai.mCatBui.mCatBui.Net
Thi thoảng tôi hay kể về Trang Hạ cho mấy đứa bạn thân trong lớp nghe nhưng không nói tên, chỉ bảo là sống trong một ngôi chùa để tránh lũ bạn leo teo đến làm phiền nhỏ thì nguy to! Ai ngờ rằng nhỏ lại chính là con chú, con bác ruột nhà thằng Hùng – bạn thân tôi. Có điều, Hùng cũng như Trang Hạ, không nói cho tôi biết lí do tại sao lại vào chùa sống. Càng ngày tôi càng thấy lạ nhưng vì bản chất khá rụt rè về mấy khoản riêng tư nên lại ngại không dám hỏi. Thấm thoắt đã gần hai tháng trôi qua, bỗng một ngày Trang Hạ đột nhiên kéo tay tôi voà phòng nhỏ, cho tôi xem những bức tranh nhỏ vẽ. Đúng là tôi phải thán phục nhỏ ta sát đất! Những bức tranh dù là vẽ người hay phong cảnh đều rất tự nhiên và sống động như thật. Trong đó có một bức tranh vẽ hoa sen, giờ nghĩ lại nhỏ chê tôi vẽ xấu cũng phải thôi! Những nét cọ mềm mại tạo nên vẻ thanh thoát cho bông sen, thể hiện tâm hồn thánh thiện, thoát tục của người vẽ và sự hiền dịu của tạo hoá. Nhìn những bức tranh bậc thầy kia, tôi mê mẩn đến hoa hết cả mắt. Đột nhiên, tôi thấy Trang Hạ đang cố tình giấu đi thứ gì đó…
- Ê, đó là gì vậy? – tôi ngạc nhiên.
- À, không có gì… – nhỏ lắc đầu quầy quậy đưa vật đó ra sau lưng.
- Cho tôi xem với! – tôi chau mày, có gì quan trọng mà giữ như thầy giữ ấn thế không biết.
- … – nhỏ lại lắc đầu.
- Cứ đưa đây! – tôi trợn mắt lên rồi nhanh tay giật mất thứ dằng sau lưng nhỏ. Đây, đây, người này… chẳng phải là TÔI hay sao? Tôi ngỡ ngàng, tạm thời chẳng biết nói gì, cứ thế nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đỏ lựng lên của nhỏ.Là nhỏ vẽ tôi sao? Tự dưng lại có cảm giác vui sướng, lâng lâng như đang bay… Đang định nói “tôi đẹp trai thế này vẽ là đúng rồi” thì cái bụng tôi nó dã nhanh hơn, phát ra những tiếng “òn ọt” vô duyên báo hiệu một cơn đói!!! Nhỏ che miệng cười làm tôi nhất thời chỉ muốn “độn thổ” cho xong.
- Này, có muốn ăn thử cơm chay không? – nhỏ nháy mắt tinh ngịch.
- Ý cậu là đi “ăn vụng” ấy á? – tôi tròn mắt, há hốc miệng nhìn.
- Ờ! – nhỏ gật đầu tinh quái.
***
Sau một hồi nén la nén lút như ăn trộm (!),tôi và Trang Hạ cười khoái chí mà vào bếp khi đã chắc chắn không bị ai trông thấy, nhất là sư trụ trì. Món ăn trong chùa rất thanh đạm và giản dị, chỉ có cơm trắng, vừng, đậu trắng và rau xanh, Nhỏ bảo, rau này là trồng trong vườn chùa, hoàn toàn tưới bằng nước nên sạch lắm. Nhớ năm đó tôi ăn rau bị bơm thuốc kích thích nên bị ngộ độc thức ăn. Từ đấy, tôi thề rằng sẽ không bao giờ động đến một cậng rau nào! Ai ngờ giờ nhỏ ta lại bắt tôi ăn bằng hết chỗ rau còn lại, tai hại thật! Ăn no nê, tôi với Trang Hạ lại lẻn ra ngoài, vờ như không có gì rồi lại cười khúc khích vì vụ ăn vụng. Nổi hứng làm thơ con cóc chó nó có “thi vị” bên hồ sen, không hiểu sao sau khi nghe xong, mặt nhỏ lại méo xệch đi rồi cười phá lên ầm ĩ. Tôi không biết rằng thực chất inụ cười ấy nó có vô duyên hay không nhưng trong mắt tôi nó vẫn đẹp thế! Lại nhớ ra bức tranh, bỗng dưng mặt mũi tôi đỏ ửng hết lên làm nhỏ khoái trí lắm. Dù có dùng tay che đi nhưng tôi vẫn thấy miệng nhỏ hoác ra đến tận mạng tai rồi!
Về nhà, tôi thơ thẩn suy nghĩ mãi không hiểu như thế là thế nào. Thằng Hùng đến thăm em về cứ lẽo đẽo theo tôi nói luyên tha luyên thuyên. Bực mình quá, tôi sút nó một phát vào nhà! Lần sau tới, tôi mới được mẹ cho tiền tiêu vặt nên hào phóng mua hai cốc chè thập cẩm kiểu miền Nam. Hớn hở chạy đến chiếc bàn đá dưới gốc cây đa chỗ nhỏ ngồi, tự nhiên lại cụt hứng vì con nhỏ lại nhủ quên mất. Đôi lông mày nhắn nghiền lại mệt mỏi, nét mặt xanh xao vàng vọt hẳn đi. Nhỏ ta gầy quá, tôi để ý hình như càng ngày sức khoẻ nhỏ càng kém đi thì phải! Riêng chỉ có mái tóc dài là vẫn thế, vẫn đen huyền và ong mượt. Những lọn tóc mềm mại bay nhè nhẹ theo làn gió… Sao tôi cảm nhận thấy Trang Hạ thánh thiện và thuần khiết quá, khác hẳn với những nữ sinh trong trường tôi. Tôi thấy như trong nhỏ đến một vết chấm đen cũng không có. Bất giác, tối đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc vương trên khuôn mặt nhỏ. Có thứ gì đó, có cảm giác gì đó xao động nhẹ trong tim, trong tâm trí còn hơn cả những chiếc lá trên cây cổ thụ kia.
Đột ngột hàng lông mi nhỏ động đậy, tôi nhanh chóng rụt tay về. Bí quá, tôi cũng chống cằm, giả vờ ngủ cho đỡ ngượng. “Cậu ta đến lúc nào nhỉ? Mình lại ngủ nữa rồi…” nhỏ thở dài. Trang Hạ bỗng nhìn tôi rồi cười ngây ngô. Chợt! Động tác của nhỏ lại giống y sì tôi! Ngón tay mềm mại của nỏ khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc kiểu đội viên gương mẫu của tôi. Hai má ửng hồng, tôi cứ nhắm chặt mắt như thế để cảm nhận sự ấm áp tận cho đến lúc gần về. Trang Hạ hôm nay cứ ngơ ngơ như người trên trời, tôi không hiểu, không sao hiểu nổi. Tôi cũng như nhỏ, tại sao lại làm thế chứ? Trên thực tế mà nói, cả hai chỉ là bạn bè thôi mà? Cả buổi tôi cứ im lặng ăn chè cùng nhỏ, đầu óc bị sao mà cứ trống rỗng hết cả, chả nói nổi chuyện gì dù trên dường đi tôi đã nghĩ ra rất nhiều chuyện để kể. Tôi liên tục nhìn trộm nhỏ, cảm giác như có thứ gì thân thuộc lắm. Sợ rồi mình sẽ quên mất, tôi chộp ngay lấy điện thoại, chụp lại đàn bướm trắng đang bay lượn xung quanh Tranh Hạ. Tôi đâu có biết rằng, đây là lần cuối tôi được gặp nhỏ, lần cuối được nghe thấy giọng nói dịu dàng như làn gió ấy…
Đáng lẽ theo hẹn thì ba ngày sau tôi sẽ đến nhưng lại phải đi học thêm bù buổi nghỉ vì thầy đi có việc bận. Cho nên, tôi đành phải rời sang đến ngày hôm sau. Trời đang mưa to, mưa tuôn rả rích khắp nơi. Tôi lo lắng, nếu mưa lâu như vậy chắc sẽ đến trễ mất. Đang thất thần