Người con gái của tôi, em không yêu tôi. Người con trai em yêu là một cậu bé bằng tuổi, cậu bé hay ho mà mỗi lần nhắc tên mắt em lại hấp háy cười.
***
Chiều mưa...
Em là đứa con gái kì lạ, khó hiểu nhưng có vẻ chính cái kì lạ, khó hiểu nơi em khiến trái tim tôi lạc nhịp vào cái ngày đầu tiên ấy...
Tôi gặp em một chiều mưa rơi hối hả, mưa cuối mùa nặng hạt và lạnh buốt. Một đứa con trai như tôi cũng phải so vai vì lạnh. Đứng trong hiên nhìn mưa rơi, chẳng có vẻ gì là thú vị cả, phiền phức nữa là đằng khác, vậy mà em cứ nhìn - như thể mưa có gì đó rất hay ho. Em nhỏ bé trong chiếc áo khoác to sụ, và phải chăng vì thế em mong manh hơn trong mắt tôi. Đôi bàn tay em khẽ vươn ra ngoài ban công. Mưa cuối mùa những ngày không gió, mưa không hắt trên lối về. Đôi mi em khẽ nhắm lại như đang cảm nhận điều gì đó thật nhẹ nhàng, và bình yên. Tôi không hiểu cái lạnh nao lòng ấy có gì hấp dẫn mà một cô gái như em lại đắm chìm vào mưa như thế.
Bỗng em quay về phía tôi, tôi chẳng biết nên làm gì lúc này, vậy nên đành đứng nhìn em cười:
- Mưa có gì hay ho thế em? - Tôi không hiểu mình lấy đâu ra can đảm để bắt chuyện với em.
- Người yêu thì có đủ hấp dẫn để ngắm nhìn mãi không anh? - Em không trả lời tôi, thay vào đó là một câu hỏi vu vơ...
Mắt em hấp háy cười, tôi biết tôi đã lạc vào đâu đó trong chiều mưa - có em - trái tim tôi lệch nhịp.
Em - người con gái tôi yêu...
Em là một đứa con gái thích mưa. Vì em lãng mạn, mơ mộng và mưa cũng mơ mộng, lãng mạn chẳng khác em là mấy... Không ít lần em đưa tay ra ô của sổ hứng lấy những giọt mưa đầu mùa đang tí tách, tí tách rơi - vui nhộn và hồn nhiên như cái tuổi 17 của em vậy. Em khẽ mỉm cười, đôi mắt em trong veo như khoảng trời xanh ngoài kia đã được mưa gội sạch. Một tình cảm - cái mùi vị ngây ngô của cảm xúc đầu đời đã nảy sinh trong em... Và em cũng muốn người ta dành một tình cảm đặc biệt cho mình giống như trong trái tim em lúc này, người ta cũng đặc biệt như vậy. Khi ấy em thấy mưa có gì đó hay hay. Em thích ngắm mưa những chiều tan học.
Sau này khi thân nhau hơn, em hay trầm ngâm với tôi rằng: "Con gái sinh ra vốn dĩ đã gắn với mưa vì con gái mơ mộng, hay suy tư, hay ngẫm ngợi và mưa với thứ âm thanh rơi trong không gian gần gụi, trong khoảng thời gian chẳng thể nào gặp lại - là khoảnh khắc giao mùa bất chợt, là giây phút bình yên về đến nhà hay cái thời khắc chia tay... tất cả, tất cả nghiễm nhiên trở thành nhân tố thuận lợi để cảm xúc nảy sinh, không thôi khiến con người ta nghĩ ngợi, trầm tư mà con gái lại chính là KẺ HAY NGHĨ NGỢI VÀ TRẦM TƯ. Đôi khi tự hỏi tại sao lại như thế, và rồi kết thúc một chuỗi dài suy luận, ta bằng lòng với câu trả lời "Vì con gái sinh ra vốn là như thế..."
Tôi cũng chỉ biết cười xòa vì cái suy nghĩ già dặn có vẻ trẻ con của em...
17 tuổi lẽ ra em nên cười nhiều hơn, đùa nhiều hơn, phá phách một tí, nghịch ngợm một tí thế nhưng em của tôi trông lúc nào cũng bí ẩn và nhiều suy nghĩ. Đôi mắt em trong ngần nhưng sao xa xôi quá, tôi có thể đọc được trong ánh nâu ấm áp nơi em chút ngẫm ngợi, chút vu vơ nhưng chẳng thể nào giải thích được vẻ lạnh lùng cuốn hút ở ngời con gái tôi trót yêu thầm. Em tôi mong manh là thế mà cũng cứng cỏi là thế. Em tôi nhỏ bé với trái tim nhạy cảm trước mọi biến chuyển dù là nhỏ nhất của những cơn mưa, thế nhưng tâm hồn em có quá nhiều trắc ẩn mà đôi khi tôi thắc mắc một cô gái như em còn bao nhiêu bí mật trong cuộc đời mình.
Người con trai em yêu...
Người con gái của tôi, em không yêu tôi. Người con trai em yêu là một cậu bé bằng tuổi, cậu bé hay ho mà mỗi lần nhắc tên mắt em lại hấp háy cười.
Cảm xúc đầu đời của em vẹn nguyên tinh khôi và trong lành như giọt sương sớm đọng trên cành lá. Em của tôi mộng mơ là thế, và có lẽ tình yêu của em cũng được vẽ nên bởi sắc màu ngọt ngào, không chút nghi ngờ. Em tôi yêu-tôi không biết có nên gọi đó là tình yêu, bởi em còn ngây ngô lắm.
"Đi bên cậu ấy, em lo âu, đôi bàn tay em cứ nắm chặt vào nhau, môi mấp máy chẳng thành lời...
Đi bên anh em ríu rít như con chim chích chào hè rực nắng...
Em dịu dàng, em nhẹ nhàng như làn sương sớm mỏng manh bên cậu ấy...
Còn bên anh, em trẻ con, em mít ướt, em dễ dàng bị tổn thương...
Em nói em thích mưa, mưa gột rửa những nỗi buồn trong em...
Em cũng nheo mắt cười rằng anh là nắng bên em, còn cậu ấy là gió thỏi qua đời em...
Nắng nhàn nhạt, lúc nào cũng bên em vỗ về...
Nhưng gió làm em khẽ cười những ngày gió đén, gió thật khó nắm bắt và em thấy gió có quá nhiều thứ hay ho..."
Ấy vậy mà... cơn gió ấy làm em tôi khóc nhiều quá, như những chiều mưa rả rích mãi không thôi. Tôi không nhìn thấy em khóc, càng chẳng thể đến bên em lúc này. Người con gái tôi yêu, em quá dỗi mong manh. Tình yêu đầu đời của em đẹp như ánh nắng mùa đông ấm áp, thứ ánh nắng "nhàn nhạt" nhưng lúc nào cũng đong đầy sự thanh khiết và trong lành. Có chăng, có chăng đông quá lạnh giá, mưa quá lạnh giá khiến trái tim vốn dĩ mỏng manh của em bỗng co thắt vì ngột ngạt. Em tôi, em nhạy cảm, em hay suy tư, những điều từng làm em đặc biệt trong tôi nhưng sao giờ tôi ghét quá đỗi.
Tôi ghét đứa con gái nhạy cảm như em quá dễ bị tổn thương, không có khả năng tự vệ.
Tôi ghét đứa con gái hay suy tư ngẫm ngợi như em dễ buồn, dễ bị tác động bởi thứ cảm xúc tiêu cực không nên có.
Tôi ghét đứa con gái nhỏ bé, gầy nhom hay khóc nhè như em, nước mắt của em làm tim tôi lạc nhịp. Một chút đau, một chút buồn, một chút ghen, một chút hờn, và cái tình yêu vô vọng trong tôi...tất cả đang vây lấy tôi.
Tôi ghét cái mỏng manh nơi em khiến tôi lúc nào cũng muốn bảo vệ.
Tôi ghét người con gái của tôi như thế sao? Tôi có thể ghét em như thế sao?
Những khi lòng em ngổn ngang nhiều suy nghĩ, em lại nhắn tin cho tôi. Có lẽ điều đó đã trở thành thói quen của cô gái 17 tuổi đã-một-lần-bị-tổn-thương ấy. Em gọi điện thoại cho tôi mỗi khi "bỗng dưng" em thấy buồn. Và rồi em sẽ hát cho tôi nghe một đoạn, một đoạn em thích nhưng lại khiến tim tôi đau buốt:
"Đã có lúc em ước phải chi đừng nên yêu anh
Để hôm nay em phải xa anh .. phải ôm nỗi nhớ
Người như mây gió phía cuối chân trời.
Nỡ quên đi mau những lời
Lời hứa sẽ mãi em ở trong tim đã quên rồi
Anh đã không còn nhớ đến em..."
Tôi nghe tiếng em – người con gái bé nhỏ của tôi-em đang khóc, nước mắt em đang rơi, ướt nhòe đôi mắt nâu trong trẻo tôi yêu, ướt đầm đôi má hồng tôi thầm thương, và ướt cả con tim đang yêu ớt run lên nơi em. Và em cũng có nghe chăng tiếng con tim tôi đã lặng đi như thế nào...
Em bảo em ghét mưa, em không còn yêu mưa nữa. Mưa làm em thấy quá lạnh lẽo, quá cô đơn. Em đã từng xòe tay ngắm những giọt mưa nhảy nhót. Em đã từng đi trong mưa suốt con đường từ trường về nhà cùng chiếc ô hồng màu nắng. Em đã từng kể cho tôi nghe về những cơn mưa rào ngày hạ, những cơn mưa bụi ngày thu và cả cái lất phất réo rắt của một chiều mưa mùa đông hấp dẫn em thế nào. Em của tôi, em tôi ghét mưa được sao? Em hòa mình vào mưa, nếm trải tất cả cái buốt lạnh len lỏi sâu thẳm từ những giọt vô tình lộp bộp trên vai em, tóc em, trên đôi mắt đã sưng vì khóc quá nhiều. Nước mắt em rơi, nóng hổi, chảy dài trên đôi gò má đã trắng bệch vì lạnh. Đơn giản vì đi trong mưa, không ai thấy em khóc, không ai thấy nước mắt em, có chăng chỉ mình em đang cười chính mình, và có chăng cũng chỉ có mưa mới đang khóc cùng em. Em vẫn thế, cứng đầu bướng bỉnh đến đáng ghét.Không ít đêm em vội vùi sâu mình trong chiếc chăn dày, không ai thấy em khóc, không ai biết rằng em tôi đang nằm đó rấm rức khóc cho một chuyện tình đã qua. Em vẫn hay khiến người khác đau lòng vì mình như thế. Em tôi còn quá ngốc nghếch ở cái tuổi 17 lắm mộng mơ của em....