- Đủ rồi! Cậu quá đáng quá rồi đấy Linh !- bỗng nhiên có tiếng của Gió quát to một tiếng giận dữ ngay đằng sau lưng tôi làm tôi giật mình.- Sao cậu lại làm chò này với Dung?
- Ơ… không phải… – tôi ú ớ.
- Thôi cậu không cần nói gì thêm nữa đâu, tôi đã nhìn thấy hết mọi việc rồi, cậu làm tôi thất vọng quá Linh ạ ! – Gió lạnh lùng gạt lời tôi.
- Cậu?!… – tôi sốc vì sự nổi giận vô lí của Gió.
- Đừng nói như thế, Dung không sao đâu mà… – Dung sụt sùi nhìn Gió.
- Cậu có sao không? – Gió lo lắng đến bên con nhỏ hèn hạ kia. Chính sự hiểu nhầm của Gió cùng sự yếu đuối giả tạo của Dung đã tạo nên khung cảnh vô cùng buồn nôn với tôi lúc này. Ngực tôi đau nhói, quặn thắt khi thấy ánh mắt tức giận mà hắn dành cho tôi. Tôi muốn giải thích nhưng chắc hắn không tin đâu, hắn sẽ không tin nữa đâu… Uất ức, tôi chạy tuột ra khỏi nơi quỷ tha ma bắt này với khuôn mặt đẫm nước mắt. Thích hiểu nhầm thì tôi cho cậu hiểu nhầm, cứ việc hiểu nhầm thoải mái đi, tôi không quan tâm!
Hôm sau, nhỏ Thu vì tức không chịu được khuôn mặt khinh khỉnh của Dung nên nó đã một mình lên lớp B5 xả cho cô ta một trận. Toàn bộ tầng ba xúm lại xem cuộc đấu khẩu diễn ra. Thu vốn nóng tính, chúa ghét loại người như Dung và lại còn bắt nạt tôi nên nó nói hăng lắm. Dung thì cứ trơ cái mặt ra khiêu khích càng làm cho Thu điên lên, suýt chút nữa thì tát cô ta một cái. Từ hôm qua tới giờ tôi ốm ngày một nặng hơn, nghe được vụ lùm xùm ở tầng ba, tôi cố lết người lên lôi con bạn về cho yên thân. “Mình về thôi, thế đủ rồi!” tôi cố nín nhịn cơn ho để nói với giọng khàn khàn của người ngạt mũi. “Mày bỏ ra, tao… tao phải…”. “Đi về lớp!” tôi ghìm giọng. Đầu hàng khuôn mặt đang đỏ lựng lên vì sốt của tôi,Thu cười khinh miệt Dung một cái rồi dìu tôi về lớp. Lúc đến hành lang, tôi lại phải tiếp tục nín ho khi nhìn thấy ánh mắt của Gió, hình như cậu ta ghét tôi mất rồi ! “Khóc lóc cái chết tiệt ! Mày còn ngu hơn cả đứa ngu đấy !” Thu cáu bẳn mắng tôi.
Đã ba ngày rồi, ba ngày tôi không nhắn tin với hắn, không nhìn thấy hắn cười. Nằm liệt giường ở nhà, tôi như co búp bê bị đứa trẻ vất xó để theo một thứ đồ chơi mới. Thậm chí anh tôi vừa về từ Đức cũng phải than phiền vì bệnh tật của tôi. Anh thương tôi lắm, biết được chuyện xảy ra ở trường, anh không những không mắng mà còn an ủi tôi. Anh trai là người duy nhất hiểu tôi lúc này. “Anh sẽ không nói với bố mẹ đâu, em bị đòn thì sao?…” anh cười, lấy khăn ấm lau đi những giọt mồ hôi lạnh toát trên trán tôi. “Em phải làm sao đây anh?” tôi mấp máy môi. “Giải quyết cho xong chuyện này rồi anh em mình đi !” anh xoa cằm. “Đi đâu anh?” tôi ngỡ ngàng. “Thì sang Đức với anh chứ đi đâu… Anh làm cho công ty bên đó mà”. ” Sao đường đột vậy?”. ” không sao, em đừng lo ! Bố mẹ đã chuẩn bị việc này từ lâu rồi. Với lại vốn tiếng Đức của em rất tốt nên không phải sợ !”. “Có gấp quá không anh?”. “Ừ, cũng hơi gấp nhưng đã đến lúc phải đi rồi. Ở Đức sẽ có môi trường học tập tốt hơn rất nhiều so với ở đây” anh khẳng định. “Vậy cho em một tuần nhé?” tôi xin. “Cũng được” anh trai gật đầu.
Sáng nay tôi nhờ anh đưa đi học, mọi người thấy tôi trầm ngâm nên nghĩ chắc hẳn tôi còn bị sốc và chưa hết hẳn ốm. Ai cũng biết vụ ở nhà uống nước nên họ đều nhìn tôi với ánh mắt thương cảm. Tại sao người như tôi mà cũng bị dính vào mấy chuyện điên rồ này không biết !? Đến tiết cuối, tôi đột ngột thông báo rằng khoảng chừng một tuần nữa là tôi sẽ phải đi Đức. Các bạn trong lớp im lặng nhìn tôi vì thông tin quá bất ngờ này, chưa một ai chuẩn bị tinh thần cả. Đã bao tháng ngày chúng tôi học cùng nhau, có biết bao chuyện vui buồn giữa một ” Tây vương nữ lớp”, toàn con gái nghịch ngợm với nhau. Chính thầy chủ nghiệm cũng còn buồn chứ nói gì lũ bạn đang khóc lóc sụt suỵt thế này… Không kìm chế được, tôi bật khóc, chỉ biết khóc mà chẳng biết nói gì hơn. Tôi sẽ nhớ mãi cái Hạnh chuyên bày chò giấu dép người khác, thằng Huy còi suốt ngày hát mấy bài nhạc chế K-pop, cô bạn Thuỳ vẽ đẹp và vui tính, Ngọc tham ăn và… người bạn thân nhất đời nóng tính của tôi. Sao mà tôi quên nổi họ đây?… “Thế mày đi rồi bao giờ mới về?” Thu thở dài. “Hè tao lại về chơi, bên đó dược nghỉ ba tháng cơ mà…” tôi cười nhạt. “Thế mày định cứ thế mà đi à?” Thu hầm hừ. “Cứ thế là làm sao?”. “Mày không định giải quyết hiểu lầm với ‘người tình trong mộng’ của mình đi à?”. “Chuyện đó… tao cũng chưa biết phải làm sao…” tôi thở hắt ra buồn bã. “Mày cứ thế mà đi có khi nó sẽ hiểu nhầm rằng mày muốn chạy chốn đấy !” Thu nghiêm giọng. “Ừ, tao biết rồi”.
Tôi cũng muốn nói với Gió là mình sắp phải đi xa nhưng rồi lại thôi vì cậu ấy đâu có chịu nghe tôi nói? Thi thoảng tôi đứng nhìn Gió từ xa, lấp vào chỗ an toàn để được trông thấy nụ cười kia lần cuối. Nhưng sao cậu ấy không cười? Cậu ấy trở nên lạnh lùng và khó gần. Tôi mệt mỏi từ từ đánh mắt cơ hội, càng ngày càng thêm đau khổ khi không thể không thể lên tiếng. Từng cơn gió buốt lạnh cứ thổi qua tim, hiu quạnh và cô độc. Những ngày sau đó, tâm trạng tôi ngày một tồi tệ. Tôi đã thử xem hết tất cả phim kinh dị mà sao lại chẳng hề thấy sợ hãi như ngày trước? Tôi thay đổi rồi sao? Mẹ bảo tôi ít nói, suốt ngày chỉ buồn bã và lầm lì, thật chả hiểu ra làm sao. Tôi như sống trong bế tắc và tuyệt vọng. Tình yêu đầu của tôi chẳng lẽ lại kết thúc nghiệt ngã như thế này sao?….
***
“Cậu định trốn đến khi nào nữa, Quán Linh?” Gió phát hiện ra tôi rồi. Giật mình, tôi bỏ chạy như kẻ có tội. Hành lang vắng tanh lúc tan họclàm bước chân tôi ngày một vang vọng khắp nơi. “Đứng lại !” Gió ra lệnh. Tôi dừng bước, hít một hơi đầy khổi oxi để sẵn sàng đối mặt với tất cả. Dù sao tôi cũng chả có tội gì cho nên đâu phải sợ hãi. “Cậu có gì muốn nói với tôi à?” hắn tiến đến. “Không có” tôi lắc đầu. “sao lại liên tục nhìn tôi?”. “Không có” tôi lại lắc đầu. Thở dài, hắn buồn bã nói :”Cậu sắp phải đi du học phải không?”. Tôi gật đầu. Sao lại không nói với tôi?”. “Cậu đâu cần phải biết để làm gì”. “Đừng nói chuyện kiểu ấy ! Có lỗi thì cậu phải biết nhận lỗi chứ?”. “Tớ không có lỗi, sao phải nhận?”. Tôi quay lại, đối diện trực tiêp với đôi mắt nâu nghiêm nghị kia, nói :”Cậu lầm tưởng hơi nhiều đấy!”. “Vậy à? Tôi nhầm gì vậy? Chẳng lẽ lại là nhìn nhầm?”. Gió nhìn thẳng vào tôi. Im lặng một giây để ghi nhớ con mắt nâu kia, tôi nói:” Tôi về!”.
Ngồi trà sữa với Thu, những hạt trân trâu dần chở nên cứng nhắc, hương vị nhạt nhạt của “tình nhân”