Suy nghĩ mãi, Gió quyết định chọn Stay with me của Sam Smith, thậm chí còn am hiểu tường tận về bài hát nữa chứ. Gió đề nghị sẽ chơi guitar cho buổi biểu diễn, tôi chỉ cần chép lời bài hát cho hắn là được. Lòng tôi rân rân như nở hoa trong bụng vì cảm giác ngày nào cũng được gặp Gió. Chiều thứ bảy, tôi và hắn tập hát ở hội trường. Đầu tiên là luyện cao độ, luyện thanh nhạc cho quen. Chính Gió cũng phải bất ngờ vì cái giọng lanh lảnh của tôi có thể lên cao vút nhưng lại có vẻ hơi buồn. Phân đoạn bài hát cho phù hợp rồi tôi và hắn cùng tập hát chính thức. Dần dần Gió giúp tôi sửa một số lỗi về luyến láy, điều chế âm vực cho sáng tạo hơn. Hắn tỏ ra rất chuyên nghiệp và tập trung cho cuộc thi, hầu như đều biết cách làm chủ được tình huống và rất linh hoạt trong việc bày tỏ ý tưởng. Làm sao mà tôi có thể kìm lòng nổi với cậu bạn đa tài như thế chứ !!!!!!!!
Qua nhiều lần tiếp xúc, tôi biết thêm về tính cách của Gió. Hoá ra dưới lớp nguỵ trang một người năng nổ lại là một con người hoàn toàn khép kín về nội tâm, thích ở nơi nào yên tĩnh và còn chứa rất nhiều tâm sự ! Một hôm Gió chợt hoãn lại việc tập luyện chẳng lí do gì khiến tôi thấy hơi hẫng và có chút bất an. Bận chút chuyện nên tôi là người về muộn hơn bất kì học sinh nào trong trường. Đi bộ lặng lẽ trên sân trường, đến đài phun nước ở trung tâm của trường tôi mới phát hiện ra rằng ở đây không chỉ có mình tôi là học sinh. Là Gió sao? Hắn làm cái quái gì ở đây giờ này? Bỏ luyện tập chỉ để ra đây ngồi nghe nhạc thôi sao?! Gió ngả người nghiêng về phía mặt hồ nước, đôi mắt nhắn lại tận hưởng giai điệu bài hát, thoả sức mặc làn tóc đen óng hất tung theo chiều gió. Hắn ta ngồi đó… cô đơn… tĩnh lặng và đôi chút lạnh lùng… Vẻ mặt này chắc chắn không phải là Gió mà tôi quen biết, xa lạ quá, khó với quá !… Bước đến gần hơn, tôi bực bội giật tai nghe của hắn ra hỏi chuyện làm tiếng nhạc rock phát ra thật kì quái. “Không tập hát mà cậu ra đây làm gì thế?” tôi hỏi. ” Linh à?” Gió nhìn tôi. “Không tớ thì ai?” tôi nói. “Lần sau đừng tuỳ tiện lấy tai nghe của tôi !” hắn bỗng cáu bẳn, đứng bật giậy xách cặp bước đi lạnh lùng. Hay nhà hắn có việc gì không hay vừa xảy ra chăng? Tôi cũng chẳng có hứng thú tò mò chuyện riêng tư của ai cho nên chỉ biết lò dò đi theo sau.
- Bà đi đi, để bố con tôi dược yên! – Gió bỗng quát lên đầy giận dữ ở cổng trường khi nhìn thấy một người phụ nữ khóc lóc thảm thiết tội nghiệp.
- Mẹ xin lỗi ! Là lỗi của mẹ ! Xin con hãy tha lỗi cho người mẹ đáng khinh này ! – người phụ nữ kia van xin, hai hàng nước mắt lăn dài.
- Tôi không cần bà ! Bà không xứng đáng với bố con tôi ! – hắn gầm ghè trong phẫn uất, hai mắt vằn lên tia lửa hận.
Tôi đứng im như thóc nhìn cảnh tượng lạ lùng này, thật không biết phải xử sự ra sao cho phải vì tôi không phải là người khéo léo, biết tay chèo tay chống gì cho cam. Đang ú ớ không biết phải mở miệng nói gì thì đột nhiên người phụ nữ đó đã chạy ùa đến chỗ tôi, rung như muốn rụng tay tôi khóc sướt mướt :”Cháu là bạn của con cô phải không?”. “A… Dạ, vâng… vâng ạ!” tôi ấp úng. “Cô xin cháu, xin cháu hãy ở bên khuyên bảo nó hộ cô, nó ngang bướng quá… Hức hức…” tôi có thể thấy rõ giọng nói của mẹ Gió lạc dần đi, hoà lẫn vào tiếng khóc nức nở, đau thương đến tột cùng. Tôi luống cuống nhìn Gió, lần đầu tiên tôi rơi vào hoàn cảnh này. Hắn gạt phăng tay người mẹ của mình ra rồi quát lên :” Bà đừng có bỉ ổi như thế ! Cô ta không có liên quan gì đến chuyện này !!!” rồi hắn lại nhìn sang tôi lạnh lùng :”Cậu mau về đi !” sau đó tức giận bước đi để lại một luồng gió lạnh thấu tâm can. Đang định an ủi người phụ nữ nhận làm mẹ của Gió thì tôi bị bà ra hiệu mau đuổi theo hắn, bà không sao cả. Thấy vậy, tôi luống cuống chạy đuổi theo sau hắn. “Cậu về đi cơ mà!” Gió đứng lại quát. Tôi im lặng cúi thấp đầu đi theo sau. Được một đoạn ngắn hắn tiếp tục đứng lại quát :”Đừng có đi theo tôi !”. Tôi vẫn thế, vẫn im lặng bước theo dù hắn có nói gì đi nữa. Đến một khu trung cư vắng teo người, đột ngột Gió dừng chân, quay phắt lại phía tôi rồi bất thình lình kéo tay tôi đi băng băng về phía trước. Gió nắm chặt lấy cổ tay tôi đau nhói, đến lúc không thể chịu đựng thêm, tôi vùng tay ra khỏi hắn. “Muốn thì tôi cho đi theo đấy!” Gió hầm hừ. “Tôi xin lỗi…” tôi sợ quá nên nói lí nhí ở cổ họng. “Cậu cần biết điều gì?” gió quát to. “Tuy không biết giữa mẹ và cậu có chuyện gì nhưng mình muốn giúp có được không?” sợ quá hay sao mà tôi nói thẳng tắp một lèo không va vấp. Thở dài một hơi để lấy lại bình tĩnh như mọi khi, hắn chầm chậm nói:”Cậu không hiểu được…”
***
Những ngày sau, Gió chỉ tập trung luyện tập cho bài hát rồi vội vàng đi ngay không để lại chút giấu tích, hình như cơn gió đang vội vã, nó không muốn nhắc lại chuyện cũ hay muốn một chút sẻ chia. Tôi cảm thấy Gió trở nên xa cách cả nghìn vạn dặm, cho dù hắn có đứng ngay trước mặt tôi mà tôi cũng thấy thật xa vời vợi… Trời đã bắt đầu trở lạnh hơn, tôi co ro đi bộ đến trường trong cái rét buốt xương buốt thịt của mùa đông. Lạ thật, mới hôm qua trời còn chút ấm áp xong, hôm nay đã lạnh tanh được ngay. Chưa thích nghi được nên trên đường đi tôi còn bị hắt hơi vài cái và run lập cập.
- Mặc ấm thế kia mà vẫn lạnh à?- Gió đột nhiên đi từ đâu đến cười cười.
Tôi lấy tay xoa xoa cái mũi cười hềnh hệch nhìn Gió.
- Cầm lấy, quàng vào cho ấm – hắn bỗng tháo chiếc khăn quàng trên cổ bằng len dệt màu xám đưa tôi.
- Cậu cầm lấy mà quàng, nhỡ ốm vật ra rồi thì thi thố cái gì được nữa? – tôi lắc đầu.
- Có cần tớ quàng luôn cho không hả?- hắn cương quyết. Đứng giữa đường giữa chợ mà lại có những hành động bất thường thế này thì hậu quả khủng khiếp lắm! Thôi, tốt nhất là cứ cầm lấy vẫn hơn. Miễn cưỡng quàng vài vòng vào cổ, chưa kịp cảm ơn thì hắn đã nhập vào đám con trai phía trước bình luận về Liên minh huyền thoại, level và đồ được tặng. Thế đấy, cứ đến rồi đi… Chiếc khăn còn hơi ấm nống của Gió, còn vương mùi hương thoang thoảng của Gió luồn vào mũi, dịu dàng. Tôi bồi hồi vuốt nhẹ chiếc khăn ấm áp này.
Chiều nay duyệt văn nghệ, tôi luống cuống đến nỗi chút nữa là quên cả lời bài hát. Nếu không có Gió nhắc nhở thì chắc coi như bị “loại từ vòng gửi xe” luôn rồi ! Xuống sân khấu, mặc dù không có nhiều người mà chân tôi tưởng chừng như không nhấc lên nổi nữa !! 30 phút sau kết quả được thông báo, tôi và Gió là đội đầu tiên được chọn vào vòng trong với cái gật đầu đồng loạt của ban giám khảo ! Đâu cần phô trương, múa may lụa là như mấy lớp khác mà tôi cũng được chọn đấy thôi. Vui quá, tôi nhảy cẫng lên vì sung sướng, đánh cái bốp vào vai Gió !...