- Là thứ gì?
Giọng nói bắt đầu run rẩy.
- Khi nhận được tin hai ngày nữa cả nhà mình sẽ đi Anh định cư, mình rất bất ngờ. Bố mẹ mình luôn thế, tự ý quyết định mọi chuyện mà không bao giờ hỏi ý kiến mình. Mình hoảng lắm. Không biết phải làm gì cả. Ngay lúc ấy mình quyết định sẽ nói hết tình cảm cho người mình thích. Mình không muốn mang theo thứ tình cảm mà cứ day dứt mãi trong lòng. Mình muốn biết suy nghĩ của người ấy. Thế là mình đã viết một bức thư nhờ bạn thân của người đó gửi giúp.
- Và người đó đã từ chối Phong?
Giọng Phong đầy chua xót.
- Mình đã đến chỗ hẹn đợi người ấy. Suốt 6 tiếng đồng hồ. Nhưng người ấy không đến. Ngày mình đi, mình để lại thứ tình cảm ấy ở đây. Mình nghĩ là mình sẽ quên được. Thời gian sẽ giúp mình. Nhưng mình đã lầm…
Nói đến đây, giọng nói ngừng lại. Tôi cúi mặt, nghĩ đến sự sắp xếp của số phận. Như một cái cười giễu cợt. Ngay khi bắt đầu học kỳ cuối cùng của cấp 3, tôi đã định sẽ bày tỏ tình cảm mình với Phong. Đêm đó tôi mất ngủ, cố nghĩ ra câu từ, nên bắt đầu nói thế nào và tỏ tình làm sao. Tôi đã tưởng tượng đến hàng trăm tình huống khác nhau có thể xảy ra. Sáng hôm ấy đến lớp, tim tôi đập như muốn bứt ra khỏi lồng ngực. Để rồi nhận được tin, hôm nay Phong đã bay sang Anh. Mọi chuyện đến quá bất ngờ. Tôi đứng chết lặng dưới cây cổ thụ già hàng giờ liền. Trong Tết tôi và Phong còn chúc nhau vui vẻ, hẹn nhau đi chơi. Vậy mà Phong đi, không nói với tôi lời nào. Chẳng lẽ sự thân thiết giữa Phong và tôi chỉ có mình tôi ảo tưởng?
Suốt bốn năm qua, trong tôi lúc nào cũng canh cánh, day dứt giữa mớ câu hỏi cuồn cuộn muốn bóp nghẹt trái tim. Hỏi rồi tự trả lời. Rồi hoang mang. Giãy giụa. Và lý do cho tất cả chỉ vì một người xa lạ làm tan nát trái tim Phong. Tôi tự hỏi nếu tôi tỏ tình sớm hơn một ngày, thì liệu tôi có thể ở bên chữa lành vết thương của Phong không? Thì liệu nụ cười có biến mất trên khuôn mặt Phong không? Giá như mà… Tôi bặm môi. Cái ngôn từ cay đắng nhất trên đầu lưỡi. Tôi quay mặt lại, toan an ủi Phong vài lời thì sững người. Phong đang khóc. Gương mặt cô ấy ướt đẫm. Tôi cứng người, không biết phải làm gì. Tim quặn đau khi thấy giọt nước mắt người con gái mình không thể quên. Tôi trách mình vô dụng, đã gợi lại vết thương trong Phong. Tình cảm ấy quá lớn, đến nỗi bốn năm rồi mà cô ấy vẫn không quên được. Liệu có quá muộn cho tôi chữa lành vết thương ấy không? Mà liệu rằng cô ấy có chấp nhận để tôi chữa lành không?
Tôi tiến lại gần. Phong ngước khuôn mặt ướt đẫm, nấc lên:
- Sao Huy có thể như vậy? Sao Huy có thể như vậy với Phong?
- Cái gì? Phong nói gì?
Vừa lúc ấy, Dương bước vào. Dương là bạn thân thời cấp 3 của tôi. Kể từ khi tốt nghiệp, Dương không còn liên lạc với tôi. Phong vội lau nước mắt, gượng nói:
- Mình vào nhà vệ sinh một chút.
Phong bỏ chạy thật nhanh ra ngoài. Câu nói lúc nãy của Phong làm tôi khó hiểu. Tôi giơ tay định chào Dương nhưng vẻ mặt của Dương làm tôi khựng lại. Dương cứ cúi mặt, lấm lét, người run lên, như bị bắt quả tang làm chuyện gì đó mờ ám.
- Mày làm sao thế Dương?
- Tao… tao… tao xin lỗi!
Nó ấp úng, tay nắm chặt, mặt vẫn cúi gầm:
- Mày đừng trách tao…Tao làm thế cũng vì…Ừ, tao thích Phong từ lâu rồi, còn hơn mày nữa. Ngay từ lớp 10, tao đã thầm thích cô ấy…Nên tao đã giấu bức thư cô ấy nhờ gửi cho mày…
Trời đất trước mặt tôi như sụp đổ. Mắt tôi tối sầm lại. Tôi choáng váng đến mức miệng cứng đờ. Dương vẫn cúi mặt, không thấy được vẻ mặt tôi lúc này. Nó nghĩ tôi đã biết mọi chuyện.
- Suốt thời gian qua, tao vẫn giữ liên lạc với Phong, động viên quan tâm Phong… Thậm chí kỳ nghỉ hè, tao còn bay sang Anh gặp Phong. Tao nghĩ tao có thể làm Phong quên mày, rồi thời gian cũng sẽ giúp tao. Nhưng tao không ngờ…
mối tình đầu
Tâm trí tôi lúc này như cuộn phim đang quay ngược. Từng nét, từng nét trong quá khứ. Phong, mối tình đầu của tôi. Khuôn mặt luôn nở nụ cười. Nét buồn trong ánh mắt vào buổi chiều muộn Phong kể tôi nghe chuyện gia đình. Một người bố luôn làm theo ý mình. Tiếng khóc thầm trong đêm của mẹ Phong. Cái tựa đầu khe khẽ của Phong trên vai tôi. Một lời hứa móc ngoéo tay. Những tháng ngày mơ mộng. Và rồi Phong đột ngột biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Bốn năm. Trái tim tôi khép lại. Nỗi nhớ nhung. Da diết. Số phận không chỉ giễu cợt tôi mà còn giễu cợt cả tình cảm của Phong. Tôi, Phong và Dương, ba chúng tôi đều nghĩ, thời gian rồi sẽ mau chóng xóa nhòa tất cả. Nhưng tình cảm đầu đời chưa kịp tỏ bày cùng với nỗi day dứt, nuối tiếc quá lớn trong tim, thời gian nào có thể nhanh làm phai mờ? Tôi nói, giọng căm phẫn pha lẫn sự chua xót:
- Mày ích kỷ lắm!
Dương nghiến răng:
- Vì tao yêu. Tình yêu khiến con người ta ích kỷ.
Tôi lắc đầu.
- Mày ích kỷ là quyền của mày. Nhưng đừng làm khổ Phong. Mày không có quyền làm tổn thương cô ấy. Mày xem cô ấy bây giờ thế nào? Có còn là Phong mày yêu lúc trước không?
Dương ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt tái nhợt.
- Tao… tao…
Tôi thở dài. Bốn năm, liệu có quá muộn để hóa giải hiểu lầm, chữa lành mọi vết thương? Giọt nước mắt lúc nãy của Phong, liệu có phải là giới hạn cùng cực của nỗi đau?
Thời gian ơi!
Phong ơi!
Tôi đau khổ ngước mắt nhìn cây cổ thụ già. Phong đã đứng ở đó. Tôi bước lại gần, chạm tay vào những nét chữ khắc nghệch ngoạc. Những cái tên nối lại gần nhau, mang theo trong đó bao tình cảm, hi vọng của một thời học trò đầy vô ưu. Không biết chủ nhân của những cái tên này, bây giờ vẫn còn ở bên nhau không? Tôi mân tay, lướt theo một vòng thân cây rồi chợt ngừng lại. Có một cái dấu khắc nhỏ nằm ngay dưới cành cây đang trễ xuống. Dấu khắc còn mới.
Trà sữa
Đó là biệt danh Phong hay gọi tôi mỗi khi chỉ có hai đứa. Tôi đã ngượng tía tai vì cái tên rất giống con gái. Mỗi lần giận nhau, hễ Phong gọi tôi bằng cái tên này, nghĩa là cô ấy đã bỏ qua cho tôi.
- Phong… Phong…
Tôi quay người, chạy thật nhanh để đến gặp Phong. Sao cứ phải băn khoăn mãi trong lòng có quá muộn hay không? Chúng tôi đã lạc mất nhau suốt bốn năm đằng đẵng. Vậy mà lòng vẫn luôn mong mỏi được gặp lại nhau. Có điều gì là quá muộn cho những yêu thương chưa kịp tỏ bày?
Phong à, mình bắt đầu lại nhé. Anh đã hứa sẽ luôn mang đến nụ cười cho em. Và bây giờ, hãy để anh thực hiện nó. Nguồn : KhoTai.mCatBui.mCatBui.Net