‘’ Mày mua bánh mì thịt hay bánh mì không vậy con ?’’ Tôi nhìn Tám lâu thiệt lâu, Tám cũng thèm nhìn lên lắm, tại tiêu với ngò làm mắt Tám cay, tại sợ tôi thấy nước mắt mặn chát của Tám. Tôi nóng ruột, nghĩ là ông gìa bệnh tật gì nên không ra bán, dù gì ổng cũng yếu rồi. Bảy chục rồi còn trẻ trung gì.
-Ổng hỗng có đau bệnh gì hết đó.
Sài Gòn giống cô nàng đỏng đảnh, lúc mưa, lúc nắng. Trời đang nắng nóng chang chang, mặt trời đỏ hững trên đầu mà một giây sau chỉ kịp nghe rào một phát .Ướt nhẹm. Nghe nói mảnh đất này hội tụ những gì bon chen, tấp nập và cũng bất ngờ nhất. Nếu sống bám theo nó trên chục năm thì sẽ có một ngày ngộ ra điều này. Giống ông Sáu cũng chỉ ngộ ra mấy ngày nay, ông già buột miệng nói ‘’ Cuộc đời là một vòng tròn lẩn quẩn, có duyên cũng sẽ gặp…’’
Gặp rồi, ông già gặp trong một đêm khuya lơ khuya lắc, lúc nhà đèn tắt hết trơn mấy cây cột đèn trong xóm, con hẻm tối mù mịt. Ông già thấy một cái bóng đi lạc vào quán Nhớ, dáng thất thiểu giống bị bỏ đói một tuần nay, mái tóc dài chỗ đen chỗ bạc, sơ xác. Con người đó nhỏ tóm giống đứa con nít còi cộc. Thoạt đầu ông già tưởng ma, nói sao mình cúng quẫy đàng hoàng mà kiếm mình làm gì. Nói hổng lẻ kiếp phần có nhiêu đây. Lúc sau ông già nheo nheo con mắt mình nhìn lại thì bàng hoàng
Trời ơi sao quen quá vậy nè, Xuân ơi!- Ông Sáu kêu một phát mà thân run rẫy, nước mắt nước mũi lòng thòng. Tám ngoáy lại nhìn, biết là ông tìm thấy rồi. Chờ đợi nửa đời người giờ thì ông già cũng tìm thấy, nửa đời sao nhanh quá đỗi, nhắm mắt một phát thì đã gần đến ngày về với đất…Tám nhìn mông lung lên ngôi sao lẻ loi trên đầu,nói “Ủa sao nó giống mình quá vậy nè.”
Khuya đó có ba bóng đen đi về, mà hổng có đi chung. Hai chiếc bóng vắt vẻo nhau đi về, còn chiếc kia thì cô độc…
Qúa khuya nghe ông già Sáu kêu ‘’Tám! Tám giúp giùm tôi một chuyện’’
Tám làm bộ uể oải nói -Tôi ngủ rồi. Thiệt tình thì Tám đang lo đêm nay sẽ còn dài lê thê.
Tám hổng ra thì tôi hổng về. Phải chi ông già trồng cây si luôn chỗ này, Tám nghĩ thầm.
Ông làm gì thì kệ ông, hổng phải chuyện tôi. Tám lạnh lùng.
Sao Tám ác với tôi quá vậy. Ông già nói nhẹ bâng mà tim Tám chìm xuống, phải bò dậy bớt lại mái tóc. Thôi kệ, ai biểu mắc nợ nhau làm chi, hổng phải ông Sáu mắc nợ gì Tám, chỉ có Tám mắc nợ ổng,mà chỉ mắc nợ một khúc quanh đời, còn ổng nợ người ta một đời làm sao trả hết…
Tám qua cạo gió giùm- Ông già đang đạp xe quay đầu lại nói.
Ông trúng gió hay sao mà cạo gió ?
Hổng phải cạo cho tôi mà cạo cho Xuân… Tám ngồi im re, khuôn mặt buồn so, ông già đâu có thấy.
Ông Sáu chui vô bếp nấu ấm trà đậm uống để khỏi buồn ngủ. Tám vén áo người đàn bà gầy gòm, bôi dầu theo sóng lưng xương xẩu, thèm ngó kỹ khuôn mặt đẹp xấu ra sao mà thấy ông già Sáu ngồi rót trà lâu lâu lại dòm vô nên chỉ liếc nhìn. Mái tóc dài cằn cõi, đôi môi khô nứt nẻ, những nếp nhăn chòng chất lên nhau không còn để lại vết tích nào của một nhan sắc mặn mòi ngoài dấu tích của thời gian.
Ông già ngồi ngoài nghe tiếng đồng xu cọ ngoạy trên da thịt của người đàn bà, ông già thấy xót hay sao mà lâu lâu kêu tám nhẹ tay giùm. Tám biết ông sợ người ta đau, mà sao ổng hổng sợ Tám đau…
Có những nổi đau da thịt không thể đem so. Giống hồi hôm ông già Sáu hỏi ‘’ Còn nhớ tôi hông Xuân? Sáu nè, Sáu nè xuân ơi!’’ Người đàn bà nhìn ông già ngây dại, đôi mắt nhắm chặt, cố tìm trong những ngăn tủ mục mọi của ký ức khuôn mặt, giọng nói thân quen này nhưng rồi quay qua nói một câu đau điếng lòng ‘’ Sáu nào tôi hổng biết’’. Giống lúc ông già cầm ký thịt heo mang qua chiếc xe bánh mì cho Tám nói một câu khách sáo ‘’ Cảm ơn nha Tám’’. Tự nhiên Tám nghe đau đứt ruột, thấy ông già Sáu ngay đó mà sao xa cách quá đỗi…
Mấy ngày sau tôi thấy ông già đang lom khom lau chùi lại bàn ghế.
Quán Nhớ mở lại rồi hả tía ?
Rảnh ghé quán uống ly café nghe con. Tôi đang vội nên khất đến chiều sẽ quay lại. Nhìn ra phía sau chiếc xe café có bóng một người đàn bà tóc búi cao, bàn tay gầy nổi đầy gân xanh đang cầm cục phấn gò lại tấm bảng Nhớ.
Sao tía hổng mướn tiếp viên nào trẻ trẻ chút xíu, mướn cỡ tía ai thèm coi
Bậy mày, tình cũ của tao đó, già mà còn đẹp-Ông Sáu cười mãn nguyện, lần đầu tiên tôi thấy ông già hân hoan giống con nít. Có tình yêu con người ta giống mảnh đất cằn cỗi đang hồi sinh.
Không thấy ông già qua mua bánh mì không của Tám giống mọi lần, hỏi sao kỳ vậy, ông già phân trần
Chiều nay tao dẫn cổ đi vô quán cháo lòng của ông Bảy, bánh mì hoài chịu sao thấu- Nhìn qua thấy Tám quay đi…
Lúc rảnh ông già Sáu ngồi chải tóc kể lại cho Xuân nghe những kỷ niệm giữa ông và Xuân, mà kỳ mỗi lần kể là Xuân lại khóc, hỏi sao khóc Xuân nói ‘’ Tôi tội cho hai người trong câu chuyện’’ Ông già nhìn ra ngoài ngỏ khắc khoải ‘’ Ờ tội thiệt…’’
Một buổi chiều, nắng dịu dàng, ông già đọc báo, đọc đến mẩu tin có dòng đề: Con trai Nguyễn Văn Nhớ tìm mẹ là Phạm Thị Xuân bị bệnh lãng trí, đi lạc… ai biết xin liên lạc địa chỉ…Ông già chạy đi lấy cây kéo, tay run run cắt mẩu tin, xếp nhỏ làm đôi bỏ vô túi áo, cẩn thận gài nút lại. Ông nhìn lên dây điện, hai con chim sẻ se đang nói gì với nhau mà một con bay đi, một con cô độc đậu lại không chịu bay, hình như nó còn đang chờ con kia quay lại…Nắng tắt, trong đôi mắt ông già có nước.
Mấy tuần sau ông già Sáu lại biến mất, chiếc xe bánh mì của bà Tám cũng biến mất, họ rũ nhau đi đâu không ai biết. Vô nhà ông Sáu, đèn tối thui, nhà của Tám cũng tối thui, hổng lẽ hai ông bà rủ nhau ra hành tinh khác sống. Hôm ra ngõ nghe đồn Tám đang nuôi bệnh ông Sáu trong bệnh viện.
Tôi lật đật chạy vô bệnh viện coi sao, ông Sáu nằm co ro trong bộ đồ xanh sọc rộng thùng thình, chiếc giường có vẻ quá rộng so với cơ thể còi cộc, nhỏ thóm của ông già.
Sao ra nông nổi vậy nè tía? Tôi vừa nói vừa thấy nghẹn lại trong cuống họng vị đắng đót khó tan giống café ông già hay pha. Tám đang hiu hiu ngủ gục bên bàn cũng giật mình quay qua.
Mấy đêm không ngủ làm Tám nhìn già đi nhiều. Thấy tôi ông già cố cười mà nụ cười méo xẹo.
Tôi nhìn quanh phòng, nhìn hết bốn góc, ngó xuống sân bệnh viện, nhìn ra ngoài lan can, ông già biết tôi tìm gì nên nói ‘’Thôi mày khỏi tìm, hổng có đâu mà tìm’’ Giọng ông già buồn buồn.
Tía thèm gì nói con chạy đi mua
Tía thèm điếu thuốc quá con, mày cho tía một điếu
Tám nạt ‘’ Bác sĩ cấm ông hút thuốc rồi mà, sao xin hoài vậy’’
Tôi nhìn ông Sáu thèm nhỏi dải mà cũng không thể chìu ổng
Con cho tía hút, rồi lỡ tía….Tôi bỏ lững câu nói, Tám ngồi bó gối, đôi mắt buồn so
Mày lo tía chết phải hông con, làm người thì cũng phải chết chứ mạy, sống ngoài thành quỷ rồi sao…
Tám chịu hổng nổi phải bật khóc, tiếng khóc đặt sệch nổi đau của Tám làm bác sĩ tưởng ông già Sáu hay tíu táo phòng số 10 đi rồi. Nhưng lát sau nghe ông già la làng ‘’ Tôi còn sống mà có chết đâu !’’.
Hôm Sài Gòn mưa tầm tã cũng là ngày ông già hấp hối, Tám chạy kiếm tôi, quần áo ướt sũng, kêu mếu máo ‘’ Ông Sáu kỳ này chắc hổng xong quá con ơi’’
Hổng lẻ đến ngày ông già phải đi thiệt rồi sao. Tay tám run run thọt vô túi áo lấy ra mảnh giấy báo
‘’ Mày cầm, kiếm cho ra người đàn bà này, mau lên con, không là hổng còn kịp nữa’’
Tôi đội mưa chạy xe 20 cây số đi tìm cái người tên Xuân, trong lòng thất thõm sợ ông già chờ không nổi. Chờ không nổi cũng phải chờ, chờ nửa đời rồi chờ thêm chút nữa mà chờ hổng được sao tía…Hôm đó lần đầu tiên tôi biết nước mưa có vị mặn chát của muối.
Khuôn mặt người đàn bà ánh lên một n